Gerrard xé giấy dán cửa sổ: Thế hệ vàng tuyển Anh gây chú ý, vì sao trở thành kẻ thua cuộc

Có rất nhiều ngôi sao nhưng họ chưa đạt được thành tích nào trong cuộc thi! Cựu đội trưởng Gerrard lần đầu tiên nói ra sự thật: Chúng tôi không phải đội bóng mạnh, chúng tôi chỉ là một nhóm “hồn ma cô đơn” sống trong khách sạn sang trọng.

Khi chúng ta đang tiếc thương cho số phận nghiệt ngã của "thế hệ vàng" nước Anh, những lời nói gần đây của cựu đội trưởng Gerrard đã xé bỏ hoàn toàn bức màn dịu dàng của quá khứ đó, để lộ những âm mưu tàn khốc của nó.

Trong cuộc phỏng vấn với đồng đội Rio Ferdinand, Gerrard đã dùng từ ngữ cực kỳ gay gắt để đánh giá đội bóng sang trọng của họ với Beckham, Lampard và Rooney - "một nhóm kẻ thua cuộc tự phụ".

Đó là ký ức tuổi trẻ của một thế hệ và là “nước Anh mạnh mẽ nhất” trong lòng người hâm mộ. Tuy nhiên, Gerrard thừa nhận cả đội chưa bao giờ thực sự trở thành một khối.

"Chúng tôi chưa bao giờ trở thành một đội thực sự mạnh mẽ và xuất sắc ở bất kỳ giai đoạn nào." Câu nói này đến từ miệng của một người đội trưởng già đã chơi 114 lần cho đội bóng. Trọng lượng nặng đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Nguyên nhân cốt lõi là gì? Nội chiến ở Premier League đã lan đến phòng thay đồ của tuyển quốc gia. Liverpool, Manchester United, Chelsea... những kẻ thù không đội trời chung ghen tị với nhau ở giải VĐQG vẫn được phân biệt rõ ràng khi lên tuyển quốc gia. “Vấn đề thế kỷ” mà Gerrard và Lampard không tương thích có thể không chỉ là vấn đề chiến thuật mà còn là hình ảnh thu nhỏ của một bức tường cao trong lòng.

Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là anh chàng cứng rắn, được coi là linh hồn của đội bóng này, lại thực sự dùng từ "ghét" để mô tả kinh nghiệm của mình ở đội tuyển quốc gia. "Tôi ghét điều đó. Tôi không thích. Tôi sẽ chán nản, và tôi sẽ ở trong phòng này bảy tiếng đồng hồ. Tôi phải làm gì đây?"

Hãy tưởng tượng thế này: 90 phút trên sân tập rất vui vẻ, nhưng thời gian còn lại, hàng loạt ngôi sao tỷ phú rúc vào phòng như học sinh cấp 3, cả đội không có sự gắn kết nào cả. Mô tả của Gerrard hoàn toàn phá vỡ trí tưởng tượng của chúng ta về đội bóng toàn sao đó.

Gerrard cũng trích dẫn một ví dụ đau lòng: Đồng đội của anh ở Liverpool, Carragher và kẻ thù không đội trời chung của Manchester United, Gary Neville, gần nhau hơn sau khi giải nghệ so với khi họ còn là đồng đội ở đội tuyển quốc gia.

Đây chắc chắn là một cái tát lớn vào mặt. Điều gì đã khiến những người chiến đấu vì tổ quốc này cuối cùng có thể bắt tay, làm hòa với nhau một cách chân thành sau hơn chục năm cởi áo?

Câu trả lời có thể là "vấn đề văn hóa" được Gerrard chỉ ra. Một phòng thay đồ thiếu thông tin liên lạc, đầy rẫy những nhóm nhỏ, bị câu lạc bộ hiềm khích bắt cóc, dù năng lực cá nhân có mạnh đến đâu cũng chỉ là một mớ hỗn độn.

Kết luận:

Lời thú nhận của Gerrard không chỉ là sự phản ánh về quá khứ mà còn giống như một tấm gương soi hơn. Nó làm sáng tỏ tình thế tiến thoái lưỡng nan mà tất cả các đội có thể gặp phải: xung đột giữa tài năng cá nhân và lợi ích tập thể, cũng như sự tiêu hao hiệu quả chiến đấu tổng thể do mâu thuẫn nội bộ.

Câu chuyện về “Thế hệ vàng” là bi kịch về tài năng và sự tiếc nuối, đồng thời cũng là bài học sâu sắc về từ “đội ngũ”. Nó cho chúng ta biết: Nếu không có một tâm hồn thống nhất thì dù lớp vỏ có đẹp đẽ đến đâu cũng sẽ sụp đổ ngay từ lần chạm đầu tiên.

Trang Trước:Lockyer: Chặng đường còn dài nhưng tôi rất vui khi được bật đèn xanh để chơi bóng trở lại
Trang Sau:Không còn nữa